Vệ tinh S73-7 được tìm thấy sau 25 năm mất tích trên quỹ đạo

Sau 25 năm trôi dạt trong không gian, vệ tinh thử nghiệm S73-7, được phóng vào năm 1974, đã được tìm thấy vào tháng Tư nhờ dữ liệu theo dõi của Lực lượng Không gian Hoa Kỳ.
Vệ tinh KH-9 được trưng bày trong Phòng trưng bày Không gian của Bảo tàng Quốc gia Không quân Hoa Kỳ ở Dayton, Ohio. (ảnh: USAF)

Vệ tinh KH-9 được trưng bày trong Phòng trưng bày Không gian của Bảo tàng Quốc gia Không quân Hoa Kỳ ở Dayton, Ohio. (ảnh: USAF)

Trả lời phỏng vấn Gizmodo, Jonathan McDowell - nhà vật lý thiên văn từ Trung tâm Vật lý thiên văn Harvard-Smithsonian cho hay, ông đã nghiên cứu các kho lưu trữ dữ liệu và phát hiện ra rằng, vệ tinh đã biến mất khỏi lưới radar không chỉ một lần mà là hai lần. Trong đó, một lần vào những năm 1970 và sau đó một lần nữa vào những năm 1990.

Vệ tinh Khinh khí cầu Hiệu chỉnh Hồng ngoại (S73-7) được phóng vào ngày 10/4/1974 thông qua Chương trình thử nghiệm không gian của Lực lượng Không quân Hoa Kỳ.

Ban đầu, nó được chứa trong "The Hexagon System" (tạm dịch là “Hệ thống lục giác"). S73-7 là vệ tinh nhỏ hơn, được phóng từ vệ tinh lớn hơn là Lục giác KH-9 vào trong không gian. S73-7 có chiều rộng 26 inch (66 cm) và bắt đầu cuộc đời của nó khi đi vào quỹ đạo tròn 500 dặm (800 km).

Khi ở trên quỹ đạo, kế hoạch ban đầu là để S73-7 phồng lên và đảm nhận vai trò làm mục tiêu hiệu chuẩn cho thiết bị viễn thám. Sau khi không đạt được điều này, vệ tinh đã biến mất vào vực thẳm và gia nhập nghĩa địa của những mảnh rác không gian không mong muốn cho đến khi nó được phát hiện lại vào tháng Tư.

Hình minh họa của Văn phòng Trinh sát Quốc gia về vệ tinh lục giác KH-9 và các hệ thống cơ bản của nó (ảnh: Văn phòng Trinh sát Quốc gia)

Hình minh họa của Văn phòng Trinh sát Quốc gia về vệ tinh lục giác KH-9 và các hệ thống cơ bản của nó (ảnh: Văn phòng Trinh sát Quốc gia)

McDowell nói với Gizmodo: “Vấn đề là nó có thể có tiết diện radar rất thấp. Và có thể thứ họ đang theo dõi là một bộ phân phối hoặc một mảnh khí cầu không bung ra đúng cách, nên nó không phải là kim loại và không hiển thị rõ ràng trên radar”.

Việc biết vị trí và danh tính của từng vật thể trên quỹ đạo không phải là một nhiệm vụ dễ dàng vì hiện tại có hơn 20.000 vật thể. Bằng cách sử dụng radar trên mặt đất cũng như các cảm biến quang học, rác vũ trụ có thể được theo dõi và đưa vào danh mục vệ tinh khi thích hợp. Nhưng việc xác định chính xác từng vật phẩm là gì vẫn còn nhiều thách thức. Các cảm biến có thể phát hiện một vật thể trên quỹ đạo nhưng sau đó nó phải được kết hợp với một vệ tinh cũng trên cùng đường đi.

Theo McDowell, nếu bạn có một bộ dữ liệu quỹ đạo gần đây và không có quá nhiều thứ có quỹ đạo tương tự nhau thì đó có thể là một sự kết hợp dễ dàng. Nhưng nếu đó là một không gian tham số rất đông đúc và bạn đã không nhìn thấy nó trong một thời gian dài, thì việc so khớp sẽ không mấy dễ dàng.

Sau khi phóng, các kỹ sư mặt đất biết rõ vệ tinh sẽ hướng tới đâu và độ cao mà nó dự kiến ​​sẽ bay tới. Với thông tin này trong nhật ký, họ có thể xem lại tiến trình và so sánh nó với nơi vệ tinh được báo cáo lần cuối. Tuy nhiên, để giải quyết vấn đề đó, nếu có bất kỳ thay đổi nào đối với kế hoạch điều động ban đầu hoặc nếu một vệ tinh trôi vào quỹ đạo, các kỹ sư còn nhiều việc phải làm để tìm lại nó.

McDowell đặt vấn đề: “Nếu bạn không biết chính xác nơi diễn ra cuộc diễn tập, bạn có thể gặp khó khăn trong việc xác định vị trí của nó”. "Nếu tôi tua lại quỹ đạo của một vật thể và tua nhanh về vật thể bị mất, chúng có gặp nhau không và điểm chúng gặp nhau có phải là nơi diễn ra thao tác không?"

Đó là lý do tại sao một khám phá như thế này là một thắng lợi cho những người đang cố gắng theo dõi hàng chục nghìn vệ tinh bị mất và các mảnh vụn khác quay quanh hành tinh của chúng ta. Nhưng khi ngày càng có nhiều vệ tinh bay vào vũ trụ, nhiệm vụ sẽ trở nên khó khăn hơn để có thể biết chính xác những gì ở ngoài đó và những mối đe dọa có thể gây ra.